Home » , , » Một Thoáng Quê Hương

Một Thoáng Quê Hương

Written By Unknown on Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013 | 07:36

Tu tu tu…. Xình xịch xình xịch…….. tiếng còi tàu và tiếng động cơ xé tan màn đêm tiến vào vùng hoang vắng của đèo hải vân. Đèo hải vân, có lẽ là con đèo lớn nhất trên con đường từ nam ra bắc. một vùng hùng vĩ của dãy bạch mã, là ngăn cách tự nhiên của thành phố đà nẵng và thừa thiên huế. nhìn từ xa, ngọn đèo như là tiên cảnh, mây tới sát chân núi, nhè nhẹ trôi.

19h ngày 14/04/2013 tôi lên tàu về quê. Quê tôi, một vùng quê nghèo nằm cuối bắc trung bộ - thanh hóa. 19h tàu bắt đầu chuyển bánh, tiếng tàu chạy gợi nhớ cho tôi biết bao kỉ niệm về quê tôi hồi xưa, xa lắm. cũng đã 15 năm rồi tôi chưa về quê lần nào, có lẽ giờ nó cũng khác đi nhiều rồi. lần về quê trước tôi đi với bố tôi, hồi đó tôi còn nhỏ lắm chắc cỡ 5 6 tuổi thôi, tôi còn chạy lon ton trên tàu và nghịch ngợm. kỉ niệm nhớ nhất của tôi mà khiến tôi chọn đi tàu lần này đó là phong cảnh ở đèo hải vân. Một sự phát hiện tình cờ của tôi. 4h sáng, tôi tỉnh dậy – cũng không biết vì sao, lúc đó tàu đang qua đèo hải vân, trởi bắt đầu có ửng hồng sáng sáng đằng xa, sương nhè nhẹ bay và mây phủ xuống xung quanh đèo. Con tàu nhẹ nhàng rẽ đèo đi qua, tiến xình xịch xình xịch của tàu xua tan đi cái tĩnh lặng của thiên nhiên buổi sáng sớm. tiếng sóng vỗ vào bờ ầm ầm và cuộc sống của ngày mới sắp sửa bắt đầu. tôi ngó ra cửa sổ, một khúc cua làm tôi có thể thấy hết cả đoàn tàu, ôi nó mới dài làm sao – hơn tôi tưởng tượng nhiều. mở ra trước mắt tôi một khung cảnh hùng vĩ của núi rừng trường sơn và eo biển hải vân. Một bên của tôi là dãy trường sơn sừng sững, cao và dốc. cây cối um tùm làm tăng thêm vẻ đẹp hùng vĩ của nó. Dãy trường sơn – dãy núi dài và cùng với quân dân ta chiến đấu bao nhiêu năm để dành độc lấp. nó đứng đó, khi chiến tranh nó bảo vệ cho quân và dân ta, khi hòa bình nó vẫn đứng đó để từng ngày từng ngày soi dõi từng bước phát triển của đất nước nó như một người cha lo cho con mình vậy. còn bên kia của tôi, một đại dương mênh mông xanh ngất trời rộng mở dường như vô tận. nước biển trong xanh như bầu trời không một gợn mây. Sóng vỗ vào bờ đá như vỗ về dãy trường sơn tựa vào nó. Nếu ví trường sơn là ông bố của đất nước thì biển đông sẽ là mẹ của đất nước việt nam này, biết bao nhiêu đời qua mấy ngàn năm, mẹ biển nuôi sống biết bao thể hệ dân tộc ta. Mẹ hiền dịu nhẹ nhàng nhưng cũng có lúc giận dữ khôn tả.

Tàu tới ga đà nẵng, dừng lại để lắp đầu tàu mới – có lẽ đầu tàu kia không thể nào kéo được cái vật nặng cả trăm tấn này qua đèo chăng? Tôi thắc mắc. sau khoảng 15 phút thì tàu bắt đầu chuyển bánh. Sau khi đi khoảng 15 phút nữa thì đột nhiên trời tối thui một cách lạ kì – tôi thắc mắc. và sau khi hỏi bố tôi, tôi biết được rằng tàu đang vào hầm để leo đèo. Tôi nhìn ra, cái hầm gì mà tối om đen sì chẳng thấy một cái gì hết, hẹp và nhỏ nữa chứ, gió cứ rít vào tai tôi làm tai tôi đau nhói. Sau một hồi, một chân trời sáng mở ra như tôi tìm lại được cuộc sống của tôi vậy. tôi sững sờ nhìn, ôi một khung cảnh đẹp lạ kì, từ trong bóng tối tàu ra khỏi hầm mở ra vùng núi trùng trùng điệp điệp và vùng biển rộng mênh mông. Cây cối mọc san sát nhau có thể nói là “cỏ cây chen đá, lá chen hoa”. Thực sự như vậy lâu lâu mới thấy được một tảng đá to mà vẫn bị cây rừng mọc che lấp gần hết. cây cối mọc um tùm đến nỗi tôi giơ tay ra là có thể đụng được nhưng bị tác dụng phụ - bị quất đau. Nhìn từ xa, tôi đột nhiên thấy một tảng đá lớn to và cao chặn đường ray, nó to như tòa nhà 7 tầng vậy. và thế là một đường hầm hiện ra, lại tối om như cái hồi nãy vậy. tôi lờ mờ đọc được hình như là hầm số 12. Vậy là còn phải qua 11 cái hầm nữa ư- tôi thẩm hỏi. công nhận làm được cái hầm như thế này cũng là một kỳ công đó chứ. Thật đáng khâm phục. đi ven đường còn có các tảng đá to được mài thẳng làm một bức tường tự nhiên để che chở cho đoàn tàu đi khỏi bị đất trượt lở. nhìn từ xa thì không thấy đường ray ở đâu như không có chuyện gì xảy ra vậy, đoàn tàu qua đèo như một con lươn uốn éo trườn qua nhẹ nhàng ven theo dãy bạch mã hùng vĩ.


Tới đây chắc tôi đã biết lý do vì sao người ta đặt dãy núi này là dãy bạch mã. Một sự kết hợp hài hòa giữa núi và biển. bạn có thể thấy được ngọn núi vươn ra biển như một con ngựa đang phi vậy…một chặng đường dài để đi với nó. Sáng sớm như thế này, mây xuống tới tận chân núi làm ngọn núi trắng như là một con bạch mã vậy. sóng biển cứ rì rào vỗ vào bờ, ngọn núi cứ thế tiến ra biển lớn như chính con người việt nam đang cố gắng từng bước đi lên.

Và cứ như thế, đoàn tàu xé tan cái yên tĩnh của thiên nhiên hùng vĩ này, xé tan sự yên tĩnh vốn có và màn đêm bất tận….tu tu…xình xịch xình xịch………..

Share this article :

Đăng nhận xét

 
Support : blogger nghiệp dư | Đỗ Anh Ti Ti | youtube
Copyright © 2011. Đỗ Anh Ti Ti - All Rights Reserved
mẫu được làm bởiĐỗ Anh Ti Ti Liên HệTi Ti
Proudly powered by Blogger